Vô tình đọc lại blog của chị, tự nhiên thấy thương thương...
Thời gian, khoảng cách địa lý, những suy nghĩ khác nhau. Một người suy nghĩ quá nhiều về công việc, còn một người lại cần rất nhiều tình cảm
Có phải chỉ vì thế thì tình cảm lớn đến mấy cũng không thể vượt qua được?
Có phải thế không?
"Kể từ lần xung khắc với ba đó, Joe từ chối nhận mọi thứ ba anh gửi từ Vietnam sang. Anh khiến ba rất giận, ông nói từ giờ ông không muốn có một đứa con chỉ coi trọng tình cảm mà không nghĩ gì tới gia đình. Mẹ Joe vẫn thường xuyên liên lạc với chúng tôi, bác khóc khi nói chuyện với tôi, nói rằng anh đã gửi trả lại cả những khoản tiền mà bác giấu ba anh gửi sang. Bác rất lo cho Joe, vì nhỏ anh lớn lên chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện tiền bạc. Tôi thấy vô cùng khó xử, vì tôi mà Joe cãi lại ba anh, tôi không muốn mọi chuyện trở nên thế này, tôi không muốn Joe và ba bất hòa.
Nhưng có vẻ Joe vẫn kiên quyết giữ ý định của mình. Anh nói không phải vì tôi thì anh cũng sẽ làm như vậy, anh không muốn sống dựa vào ba mẹ mình nữa, anh muốn có cơ hội chứng minh cho ba anh thấy anh sẽ sống và trở thành một con người tốt mà không cần phải theo những áp đặt và nguyên tắc của ba. Chỉ cần tôi ở bên cạnh anh và hãy ủng hộ anh. Tôi tin Joe, nhưng tôi thấy lo cho anh, việc học ở trường của Joe đã chiếm rất nhiều thời gian, trường cũng cho sinh viên đi thực tập như một môn học bắt buộc nhưng không nhiều, nếu muốn đủ tiền chi trả mọi thứ khác thì anh sẽ phải đi làm thêm, vậy thời gian đâu để anh giải quyết những bài luận ở trường? Tôi nói nếu cần anh hãy dùng cả khoản tiền trong tài khoản của tôi, nhưng Joe chỉ cười, anh nói tôi hãy dùng số tiền đó để mua những gì tôi thích, và anh còn muốn xem nhà bank ở Thụy Sỹ liệu có trả lãi suất cao hơn những nơi khác trên thế giới hay không nên tôi hãy giữ số tiền đó trong bank
Tìm việc làm ở Genèva không khó với một sinh viên trường EHL như Joe, nhưng anh chỉ có thể làm thêm giờ vào buổi tối. Joe làm waitor, part-time ở một tiệm ăn của người Chinese vào các buổi tối cách ngày, cuối tuần có khi anh dạy kèm tiếng Việt cho một vài đứa bé Vietnam nhưng sinh ra ở đây. Chúng tôi hầu như có rất ít thời gian để gặp nhau, chỉ đến cuối tuần anh mới có thời gian tới Genèva thăm tôi hoặc tôi tới Lausanne để gặp anh. Nhưng khoảng cách không phải là vấn đề, tôi có cảm giác khó khăn vất vả khiến tôi và anh thêm gần nhau, hiểu và thông cảm với nhau hơn. Có những lần anh tới nhà tôi, chúng tôi ngồi dưới bậc cửa nhà và ăn pizza, cùng nhau nghe chung một bài hát yêu thích. Anh nói đi làm tuy mệt hơn nhưng anh mới biết cách quý trọng đồng tiền do chính bản thân mình tự kiếm được, đây cũng là một cách học nên tôi đừng quá lo cho anh.Thậm chí anh còn xin lỗi tôi vì không dành nhiều thời gian chăm sóc và quan tâm tới tôi, không thể gọi phone nói chuyện với tôi nhiều. Tôi tự hỏi phải chăng mình là người rất may mắn khi gặp được Joe? Chúng tôi cùng nhau chia sẻ niềm vui, khó khăn và những ước mơ và hơn hết thảy, chúng tôi có niềm tin."
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire